Gần nhà có quán bột chiên, một dĩa có 20
ngàn nhưng ngon và hấp dẫn: Bột chiên gồm một miếng bột gần như bánh đúc
nhưng cứng hơn và không có mùi. Bột cắt thành miếng bằng đốt ngón tay, tẩm
trứng rồi chiên lên. Bột vàng đặt vào đĩa thêm chút nước tương, rắc đậu phụng,
ít sợi đu đủ xắc nhỏ, rưới tương ớt. Pingu và Ken là khách VIP của quán tuy
mỗi tuần chỉ được ăn 1 lần. Pingu lớn nên đi học ngang qua tự mua đem về nhà
ăn. Ken chờ bơi xong, người lạnh ăn bánh nóng nên thú vị vô cùng.
Hôm nay Ken quên kéo fermeture của cặp
táp nên hộp bút ra đi quên đường trở về. Ngoại bực nhưng không nói vì bận dẫn
Ken qua hồ bơi để vào lớp năng khiều của trường. Bơi xong:
-Con ăn bột chiên nghe ngoại.
-Không, phải ngưng 3 tuần để đủ tiền mua
lại hộp bút. May mà bút viết cũ rồi chứ mới còn nhiều tiền hơn nữa.
-Gì kỳ vậy ngoại.
-Ngưng 4 tuần.
-Sao lúc nhỏ, con làm mất hoài, ngoại
không nói gì hết mà bây giờ ngoại khó vậy.
-Ừ. Giờ đâu còn nhỏ. Lớn rồi. Cho chừa.
Đồ đạc không biết quý.
Ken đi qua quán bột chiên, mặt buồn
thiu. Tối đến, dì Thư:
-Đố Ken: con gì càng ngắn càng dài?
-Con cua
-Con gì càng già càng dữ?
Ken liếc nhìn ngoại cười cười không trả
lời
Saigon 25.11.2019
No comments:
Post a Comment