Tuổi thần tiên nép trong tay mẹ hiền

Một dòng sữa thơm xa xôi còn truyền

Tuổi thần tiên đến khi em vừa lớn

Áo ngắn đi dần, may áo mới luôn.


Tuổi thần tiên lắng nghe cha ngọt ngào

Giọng trầm hát câu ca dao dạt dào

Tuổi thần tiên có thêm anh chị yêu

Có thêm ông bà tóc trắng da nheo.



Tuesday, September 21, 2010

Ông cố

Mừng chắt Minh Thông một tháng tròn
Cả nhà nội ngọai nựng bồng con
Nụ cười ghét lắm hoa hàm tiếu
Tiếng khóc thương nhiều chim ví von
Độ lượng tình cha như đỉnh núi
Bao dung lòng mẹ tựa dòng sông
Thời gian chồng chất con khôn lớn
Tô điểm trang đời đẹp nét son

Pingu may mắn là đứa chắt duy nhất được ông cố lắm thơ cho, và đây cũng là bài thơ cuối cùng ông cố viết cho một thành viên trong tứ đại đồng đường - 54 người con, cháu của ông. Một tuần, trước khi ông mất, Pingu về Dalat chơi, đám cưới cậu Tí, Pingu lên thăm ông bà cố, chụp hình cùng ông, có ai ngờ được, đó là lần cuối cùng bà ngọai & Pingu được gặp ông cố. Tấm hình của con với ông, ai cũng đinh ninh đó là tấm hình cuối cùng trước khi ông mất, vậy mà sau khi ông mất, mẹ mở ra mới phát hiện, tấm hình bị lỗi không thể mở được, mặc dù 116 tấm còn lại trong máy vẫn không sao, chắc có lẽ ông không muốn để mọi người lưu lại hình ảnh lúc ông không còn phong độ nữa rồi.







Mặc dù chỉ là cháu ngọai, dù chỉ là một trong số 30 đứa cháu của ông, dù ở cách xa ông đến 300km nhưng tất cả những ngày trọng đại trong đời mẹ đều có mặt ông. Ông làm cho mẹ 1 bài thơ trong ngày mẹ sinh ra đời. Ông chụp hình cho mẹ, ngày mẹ làm lễ ra trường, ông làm chủ hôn và cho mẹ bài thơ « vu quy nhật » vào ngày mẹ theo ba về nhà. Ngày Pingu tròn 1 tháng, ông cũng khăn gói lên đường xuống thăm con. Con được 1 năm tuổi, dù muốn lắm nhưng lúc này sức khỏe ông đã yếu, ở nhà không dám để ông xuống dự.



Giờ đây tất cả đã hết, bà ngọai & dì Thư không còn cơ hội rủ ông đánh bài, cả nhà đi uống cafê cũng không còn được chạy về chở ông đi cùng, mọi người không còn cơ hội để ngồi nghe ông bình thơ. Ông mất cả nhà đều tiếc, thương ông nhưng ai cũng cảm thấy yên lòng vì ông đã được ra đi nhẹ nhàng, ông đã được sống một cuộc đời trọn vẹn. Đến thầy Minh An còn phải nói « những bậc chân tu chưa chắc gì đã được như ông »

***
Pingu về đám tang ông, con ngoan chi lạ, con được mọi người trong nhà thương yêu, ai cũng đòi bế & nựng con. Pingu dễ dàng, chìu lòng mọi người, ai bế con cũng cho, con đùa giỡn với mấy cậu thật thỏai mái. Bảo vòng tay ạ ông, ạ bà là con làm ngay. Một buổi tối, trước khi về, bà Trang bảo « Pingu ạ ông cố về đi», không ai dạy, Pingu quay ra, hướng mặt lên cửa, nơi đặt bàn thơ ông cố, cuối đầu « ạ cố» nhìn cảnh đó, mẹ thật chạnh lòng, ông cố ở trên chắc cũng sẽ vui lòng biết mấy. Bà Trang bế con lại gần chỗ ông nằm, con lại vòng tay « ạ cố ». Không biết con có biểt & hiểu chuyện không, nhưng trong tất cả các buổi lễ cúng ông, Pingu ngồi yên vòng tay, không 1 tiếng ý ới, thỉnh thỏang con còn chắp tay lạy, miệng bi bô « nam mô ta tát » ( dạy mãi nhưng con không nói được từ « bồ tát »). Hôm làm lễ cầu siêu cho ông ở chùa, 1 tiếng rưỡi đồng hồ trong chùa nhưng con ngồi yên, nghe đọc kinh, không thắc mắc, đến đọan đọc Chú Đại Bi, con lắc lư đầu theo điệu kinh, nhìn mà không nín được cười. Gặp sư thầy, sư cô, con cũng biết chắp tay « nam mô ta tát ».

Mẹ không biết những đứa trẻ 20 tháng như thế nào, nhưng mẹ ngạc nhiên với sự phát triển của con. Con ngoan ngõan và hiểu chuyện vô cùng. Mong con mãi luôn khỏe mạnh, ngoan ngõan, được mọi người thương yêu như thế con nhé.

Saigon 04.08.2010

No comments:

Post a Comment