Không biết từ lúc nào, Pingu đã biết và hiểu nhiều chuyện. Người lớn nói gì con cũng hiểu, nhưng tùy hứng, lúc thì con nghe và làm theo răm ráp, lúc thì con chẳng thèm đếm xỉa, làm như chẳng hiểu gì, thật đáng ghét.
Lúc này con đã biết gọi từng từ riêng lẻ, ba .. Hài, mẹ… Đăng, dì… Thư, ông, bà, chết cha. Thương nhất là mỗi lần ngồi xuống, lúc nào cũng là ‘ái dà’. Muốn ăn gì, Pingu chỉ việc nhìn và nói ‘ngon… ngon’. Người lớn muốn trêu con, bắt con phải gọi đủ ba Hài, mẹ Đăng, dì Thư, con mới được ăn. Đặc biệt từ Thư khó gọi, mỗi lần gọi Thư, miệng con chúm chím dễ ghét.
Mỗi lần Pingu ra khỏi nhà, Pingu phải làm đủ các thủ tục, đội nón, ôm cổ thương và ạ một vòng mọi người trong nhà, vẫy tay chào ‘bài bai’ rồi mới được đi. Àh, mà từ ‘bye bye’ bà ngọai dạy hòai Pingu không chịu nói, vậy mà hôm ba vừa mua cái laptop đồ chơi về cho con, hể tắt máy, mày sẽ nói ‘bài bai’, ngay lập tức Pingu biết nhắc lại, tay còn vẫy vẫy thấy thương
Người bạn đầu tiên của Pingu là anh Bin bên cạnh nhà. Ngày nào bà ngọai anh Bin cũng cho anh qua chơi với Pingu, anh hơn con gần 2 tuổi nhưng Pingu chơi ngang hàng với anh, không chịu thua thiệt điều gì. Hôm qua hai bà ngọai còn dẫn hai con đi chơi sở thú, vui quá chừng
Việc ăn uống của Pingu lúc này cũng đỡ hơn. Sáng và tối trước khi ngủ, con bú 1 bình hơn 200ml, chỉ 2 hơi thôi nhe, nhanh gọn vô cùng. Ban ngày con lai rai bằng sữa tươi, formage, yaourt, trái cây. Ba bữa chính của con lúc này gần đầy 1 tô đấy nhe, hôm cháo, hôm cơm với canh. Chỉ việc cho con lên ghế ngồi, rồi mở ‘đài…’ vậy là xong.
No comments:
Post a Comment