Tuổi thần tiên nép trong tay mẹ hiền

Một dòng sữa thơm xa xôi còn truyền

Tuổi thần tiên đến khi em vừa lớn

Áo ngắn đi dần, may áo mới luôn.


Tuổi thần tiên lắng nghe cha ngọt ngào

Giọng trầm hát câu ca dao dạt dào

Tuổi thần tiên có thêm anh chị yêu

Có thêm ông bà tóc trắng da nheo.



Monday, September 20, 2010

30/4 – ăn chơi hòanh tráng

Nhân dịp 30/4, cả nhà được nghỉ lễ đến 4 ngày. Ba mẹ đã lên kế họach cho cả nhà về Vĩnh Long chơi, cho Pingu đi thăm ông bà nội, cho ông ngọai về thăm lại chốn xưa – Trà Vinh. Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà đến phút 90, thìm Thanh, vợ chú Luân sanh, bà nội phải lên Sàigon thăm cháu, kế họach coi như bị phá sản.

Sáng 30/4, cả nhà thay đổi kế họach, mẹ lên internet tìm những địa chỉ “ăn chơi” trong thành phố, và quyết định – Rừng Tràm An Hạ , Củ Chi. Ngay lập tức, mọi thứ được chuẩn bị để lên đường.

Mẹ có em Ken, không bế được con, lúc đầu Pingu cũng đòi đi với ba mẹ “bế con, bế con”, nhưng sau đó thì ngoan ngõan đi chung xe với bà và dì Thư. Đó là 1 đoạn đường đi xe máy dài nhất mà Pingu phải đi từ trước tới giờ, lại còn nắng nóng nữa. Mẹ sốt ruột, chỉ sợ Pingu bệnh.

Đến nơi, thật là thất vọng, mẹ hy vọng đó là một khu du lịch sinh thái, mát mẻ, rộng rãi để Pingu có chỗ chơi, chạy, nhảy như trong quảng cáo. Nhưng… 1 miếng đất, dăm ba cái cây, 2 con khỉ hôi, 1 đàn cá sấu, vài con chó ghẻ, mấy cái chòi trên 1 cái ao đọng nước dơ và rác. Không thể để Pingu chơi ở đây, trong 1 ngày lễ như vậy được. Lập tức ba mẹ lại tìm Internet, gọi 1080 và Village H20 – Hóc môn là điển dừng chân của cả nhà.

Ở đây, Pingu có chỗ chạy nhảy, có cầu tuột, có chỗ nghỉ ngơi, ăn uống thật thỏai mái. Đặc biệt, sau bữa ăn trưa, và một giấc ngủ ngon lành trên tay bà ngọai, Pingu được phép xuống hồ bơi. Hồ bơi chủ yếu dành cho người lớn, chỗ thấp nhất cũng gần 1m. Pingu chỉ ngồi trên bậc thang lên xuống hồ, 1 tay bị bà ngoại giữ, còn tay kia tát nước, rất là thích thú. Chơi được một lát, con thích được ra xa hơn, thế là “bế con… bế con”, Pingu gọi những người lạ chơi xung quanh. Thương con chi lạ, không cầm lòng, ba đành phải vào mua đồ bơi, xuống cùng Pingu. Hai cha con ra giữa hồ, con xoa lưng cho cha, cha xoa lưng con, thật là tình cảm. Chơi được một lúc, mẹ đành phải bắt Pingu lên, sợ con lạnh, bệnh.

Đi chơi vui, nhưng mẹ cứ sợ con bệnh, hết giăng nắng rồi đến ngâm nước. May thay trời thương, đi về, con vẫn khỏe mạnh, ăn no ngủ kỹ, sẵn sàng tiếp tục ăn chơi, có vậy mới được đi nhiều chứ, phải không con.

Saigon 04.05.10

No comments:

Post a Comment