Tuổi thần tiên nép trong tay mẹ hiền

Một dòng sữa thơm xa xôi còn truyền

Tuổi thần tiên đến khi em vừa lớn

Áo ngắn đi dần, may áo mới luôn.


Tuổi thần tiên lắng nghe cha ngọt ngào

Giọng trầm hát câu ca dao dạt dào

Tuổi thần tiên có thêm anh chị yêu

Có thêm ông bà tóc trắng da nheo.



Monday, September 20, 2010

Lỳ và lười

Mỗi lần đi chích ngừa, trong khi các bạn gào khóc thảm thiết, Pingu của mẹ lỳ vô cùng. Con ngồi yên, đưa mắt nhìn quanh, chẳng thèm đếm xỉa tới ai. Có hôm chích đến 2 mũi vào 2 bên đùi liền, mẹ không dám nhìn, vậy mà vẫn không làm cho Pingu phải khóc nhiều, chỉ è è è… vậy là xong. Đúng là lỳ thiệt.
Từ ngày chập chững biết đi, Pingu té không biết bao nhiêu lần, nhẹ thì đứng lên ngay được, nặng thì u đầu, chảy máu, nhưng chưa lần nào làm Pingu phải khóc quá 2 phút. Ai cũng thắc mắc, sao mà lỳ thế.

Trong nhà, có những chỗ Pingu không được phép rờ tới, bếp, khay đựng ly, kệ tivi, kệ giầy… nhưng đó lại là những chỗ Pingu thích quậy nhất. Và hậu quả, mỗi lần Pingu bén mảng tới đó sẽ bị mẹ & bà ngọai đánh vào tay, có khi lỡ tay đánh con thật mạnh. Nhưng cu lỳ của mẹ đâu có sợ, mẹ đánh con 1, con tự giơ tay kia ra đánh 2, 3 rồi tiếp tục quậy. Hết biết con luôn.
17 tháng, trong khi mẹ nghe mọi người trong công ty than trời đất rằng con của họ nay bệnh mai khỏi, thì Pingu của mẹ, nào là mọc răng, nào là cafê sáng tối, nào là lang thang từ Vĩnh Long lên Đà lạt, nhưng vẫn không thể vật được con. Mẹ cám ơn trời Phật đã cho con sức khỏe được như vậy, lỳ vậy ai mà không yêu phải không con.

Đang chơi với mọi người trong phòng khách, con lảng lảng bỏ vô phòng dì Thư 1 mình. Y như rằng, con leo lên tấm nệm của dì, nằm dài ở đó. Lười ơi là lười.

Buổi tối, bà ngọai trải chiếu ra phòng khách cho mọi người nằm xem tivi. Con lẳng lặn vô phòng, na cái gối ra, nằm bẹp bên trên, y như con mèo lười.

Bà ngọai cho Pingu xuống công viên phơi nắng, lúc nào Pingu cũng lừa lừa, tìm một chỗ mát ngồi, đưa mắt nhìn quanh quất. Bà ngọai phải dọa, nhờ thím Hiền bắt đứng lên đi lại, vận động, Pingu mới chịu đi
Điều mẹ sợ nhất là con lười ăn. Con ăn uống rất tùy hứng, đang ăn ngon lành được vài bữa, mẹ chưa kịp mừng thì lại lười, bỏ ăn vài ngày. Nuôi hòai chẳng thấy con mập lên tí nào, chán ghê đi
Ba nói, “lỳ và lười là do di truyền.”
Saigon, 01.04.10

No comments:

Post a Comment