….Rầm…. sau đó là đi kèm theo tiếng khóc ré của con. Mẹ lạnh hết cả người, chạy ra lan can… hỡi ôi, thật hãi hùng, máu trên tay con chảy, giọt vài giọt trên sàn nhà, Pingu thì khóc ngấc, mẹ cuống quá, không biết phải làm sao. Ôm con trong lòng, miệng gọi bà ngoại, mẹ như muốn khóc, không còn biết phải làm gì, mẹ không dám nhìn tay Pingu, bà ngoại cũng hốt hỏang chạy lấy miếng bông gòn nhưng cũng không dám đụng mạnh vào tay con. Bé con của mẹ khóc dữ dội, mẹ chỉ biết ôm mà vô về. Nhìn ngón tay con bầm tím, máu chảy, mẹ sót ruột chi lạ, chỉ sợ bị hư móng tay của con thì thật tội nghiệp. Nhưng rồi con của mẹ thật cừ khôi, chỉ khóc vài ba phút con đã nít, rồi lại chơi, rồi lại ngủ, bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có mẹ và bà ngoại, đến giờ nhìn tay con vẫn còn ái ngại.
- “ Pingu lỳ thật, tay vẫn còn rướm máu, bần tím, vậy mà nó không khóc”
Thương con chi lạ. Đây là tai nạn lớn thứ 2 từ ngày con sinh ra đời. Lần trước, chiều 30 tết, ở Đalạt, con ngồi trên giường, với tay cầm điện thọai, té nhào xuống đất, môi đập vào thành giường. Ôm trong trên vai mà máu chảy đầy áo mẹ. Cái miệng xinh của con mất mấy ngày vẫn còn sưng vều, không ăn được. Nghĩ lại mẹ vẫn con thấy sợ.
Pingu mỗi ngày một lớn, chăm sóc Pingu không còn cực như lúcnhỏ , nhưng bù lại, bao nhiêu nguy hiểm không thể lường trước được rình rập xung quanh con, mẹ chỉ biết cầu trời khấn Phật cho con được mọi sự an lành.
Thương con quá đi thôi
No comments:
Post a Comment