Pingu vào trung học, mới hơn 6 giờ sáng, xe đưa rước học sinh có mặt ở đầu
ngõ nên 5 giờ rưỡi ông ngoại khua Pingu Ken dậy làm tắm rửa, ăn sáng.
Cả nhà dậy theo, tấp nập một chút rồi kẻ vào trường, người đi làm. Căn nhà
vắng vẻ tới chiều. Pingu Ken về trước và dẫu đang chơi hay làm bài tập về nhà,
cũng dừng lại chạy ra đón và ôm mẹ Đăng,
dì Thư và riêng ba Hài, Ken còn nhảy bám vào cổ.
Bữa cơm tối trở thành bữa ăn chính trong nhà, thường chờ đông đủ mọi người
mới cầm đũa nên nhiều hôm ăn xong đã đến 9 giờ. Loay hoay một lúc lại đi ngủ. Hôm
nay dì Thư kể:
-Con mới đi phỏng vấn chỗ làm mới. Công việc cũng tốt nhưng 50% thời gian
là đi công tác.
“Trùm nghe lén” Ken dim dim ngủ, buột miệng:
-Dì Thư xin việc làm chi vậy.
-Thì dì cũng phải kiếm tiền mua đồ chơi, trà sữa cho Pingu Ken chớ.
Ken than:
-Ba Hài thì 80%, dì Thư 50%. Hôm nào hai người cùng đi
công tác, nhà buồn hiu.
Rồi đưa ra cách giải quyết:
-Dì Thư lên cơ quan xin lên chức một chút, xuống một
chút cũng được, miễn sao đừng gặp bà mà hay sai dì Thư là được chứ gì.
Để thuyết phục cho ý tưởng của mình, Ken thở dài:
-Con chỉ thích bữa cơm nhà mình có mặt đủ mọi người.
Ước mơ nhỏ nhoi của “thánh nói đúng như thiệt” xuất
phát tự tấm lòng khiến người lớn cùng ngẫm nghĩ.
No comments:
Post a Comment