Mỗi sáng, sau khi
ăn xong, Pingu có chừng15 phút để tập đàn trước khi đi học. Đây cũng là lúc hai
bà cháu hục hặc với nhau:
-Pingu ơi đánh đàn
đi.
-Chờ cháu xíu.
-Chờ gì nữa, sắp đến
giờ đi học rồi. Ngày nào cũng phải nói.
Pingu vào đàn, đôi
lúc nước mắt ngắn, nước mắt dài. Mẹ Đăng hòa giải:
-Mỗi ngày con chỉ
có lúc này là tập đàn thôi. Mẹ cũng muốn đàn vào giờ này nhưng nhường cho con.
Buổi tối, mấy đứa học bài, mẹ đâu có đàn được sợ ồn.
Pingu nói ngang:
-Vậy mẹ đánh đi,
con khỏi đàn.
Bà ngoại an ủi:
-Giờ con chỉ thấy
khó khăn; lớn lên có chút tài mọn sống cũng vui hơn. Con có chút năng khiếu về
âm nhạc, học đi không uổng.
Pingu ấm ức không
muốn nghe. Đến một chiều đi học về, mặt mày Pingu tươi rói, khoe:
-Bữa này, giờ ngoại khóa, con vào phòng dạy nhạc. Lớp không có đàn Piano, chỉ có đàn organ, con đánh một bài, cô giáo cho con làm nhóm trưởng luôn.
Dì Thư chọc:
-Con có nói với
cô: được như vậy con phải luyện tập “ gian khổ đầy mồ hôi và nhiều nước mắt”
không.
Chiều nay, ông ngoại
đi Qui Nhơn, bà ngoại và Pingu ngồi ở sân trường chờ Ken học lớp năng khiếu cờ
vua ra trễ. Bạn Thiên An sà xuống, bắt chuyện:
-Bà biết không, bạn
Minh Thông đàn hay. Nhiều bạn gái thích Minh Thông.
-Ôi! Hay quá ( bà
ngoại thăm dò) , Bạn đó tên gì con?
-Nhiều lắm, con
không nhớ hết. Mà nhiều bạn trai cũng thích nữa.
Mặt Pingu vênh lên
muốn đụng tới lầu 4. Thấy ghét!!!
(20/4/2018)
No comments:
Post a Comment