Trường của ken có
đủ chỗ ngồi cho học sinh nên Ken để sách vở ở lại trường chỉ đem vở dặn dò và vở
bài tập về nhà. Vậy mà chỉ qua phòng vi tính học và chiều về đến nhà Ken mới biết
mình quên bình nước uống và hộp bút.
Bà ngoại than:
-Từ ngày đi học đến
giờ, bút chì, bút mực, gôm, thước…Ken làm mất nhiều đến nổi có thể mở được cửa
hàng tạp hóa luôn.
Ông ngoại tức:
-Học hành gì! Học
vi tính thì mải chơi game, quên cả đồ đạc.
Ken im lặng không
cãi, chờ ông xuống nhà dì Thư. Ken đủng đỉnh:
-Ông ngoại suy luận
không logic chút nào? Quên hộp bút thì dính gì tới việc học vi tính. Hai chuyện
đó không có liên quan gì đến nhau.
Dì Thư nghe Ken
phân trần lấy lại công bằng cho ông ngoại:
-Ken mà tìm được
bình nước với hộp bút thì như con heo biết trèo cây.
Mỗi chiều ken đi học
về cả nhà lắc đầu nhìn Ken. Bốn ngày sau Ken đem bình nước về:
-Con vô phòng vi
tính, bình nước cao nên con thấy, hộp bút nhỏ nên chưa tìm.
Thấy dì Thư ngó
lom lom ngoài cửa, Ken hỏi:
-Dì Thư tìm cái
gì?
-À! Dì kiếm xem có
con heo nào trèo lên cây không.
Ngoại nói:
-Khi nào ken đem hộp
bút về thì đúng con voi trèo cây luôn.
Con voi thời nay
hiếm nên làm sao kiềm ra được con biết trèo cây nên hộp bút đi luôn tới giờ
chưa về.
No comments:
Post a Comment