Trước khi đưa Pingu đi học ở
khu Himlam, cả nhà đi ngược đường ghé quán Highland bên cạnh chỗ học VUS của
Ken uống cà phê sáng, cốt ý chờ gặp ông thương phế binh VNCH quen thuộc của
nhà:
-Không hiểu trong mùa dịch Corona
Vũ Hán, ông sống ra sao.
-Không biết khi nào gặp lại
ông. Ken hết học VUS thì mình đâu còn đi về miệt này nữa.
Chờ hoài mà không gặp. Chủ
nhật, cả nhà lại ghé quán Highland uống cà phê. Bỗng nhiên ông thương binh xuất
hiện trong bộ quàn áo cũ kỹ nhưng sạch sẽ, nụ cười hiền lành nhẫn nhịn, khuôn
mặt khắc khổ với một con mắt bị hư. Ông khập khễnh bước lại chào. Dì Thư:
-Ông ngồi đây chờ con một
chút.
Dì bước vào quán mua ổ bánh mì
với ly cà phê mang đi. Mẹ Đăng lấy chiếc phong bì lì xì Tết để dành cho ông:
-Con lì xì cho ông đây. Mấy
nay ông sống ra sao?
-Tui cũng mới vô đây thôi. Nhà
trọ cũng gần đây nên buổi tối tui đi vòng vòng quanh những quán gần nhà đến 11
giờ mới về nhà ngủ. Kiếm được đồng nào hay đồng ấy để gởi về cho bà với mấy đứa
nhỏ.
Khuôn mặt ông vui không phải
vì món quà nhận được mà vì tình cảm của mọi người dành cho ông.
Lúc ra về, mọi người nhìn qua
phía bên kia đường, dưới thềm xi mang, ông ngồi nhai ổ bánh mì, tay cầm ly cà
phê. Thảnh thơi nhưng cô quạnh! Cầu mong ông có nhiều sức khỏe!
1.6.2020
No comments:
Post a Comment