Hôm nay ông ngoại đi đón Pingu, cô Đăng đưa Pingu ra và kể với ông ngoại: Giờ ra chơi, Pingu ngồi nơi thành xi măng của gốc cây, cô hỏi:-Minh Thông đang làm gì đó.
-Pingu ngủ. Rồi lấy tay để ngay lỗ tai giả vờ ngáy
-Minh Thông đang làm gì đó
-Pingu gọi điện thoại . Rồi đưa tay lên ngang tai gọi - a lô! Ông ngoại đón Pingu nghe.
Cô Đăng bảo:Ở nhà chắc Minh Thông quấn ông ngoại lắm, ở trường cái gì cũng : ông ngoại, ông ngoại
Thật vậy , mỗi lần Pingu đi đâu về dứt khoát là buộc ông ngoại xuống tận chân cầu thang đón, bế lên, lúc đầu Pingu gọi:
-Ông! Ông ngoại! Ông ngoại ơi!
Gọi đến khi ông ngoại nghe và xuống bế, Giờ thì còn phiền hơn, đứng dưới chân cầu thang, Pingu cho tay gang lưng quần giả bộ móc điện thoại bấm số, đưa tay lên lỗ tai gọi: -Ông ngoại! Ông ngoại ơi!
Bà ngoại bảo: Cháu phải gọi to thì ông mới nghe.
Nhưng dứt khoát là không, chỉ gọi vừa đủ nghe, mắt nhìn bà ngoại lạ lùng như thể bà ngoại là người nhà quê: có ai gọi điện thoại mà la to không. Nhưng vậy thì làm sao ông ngoại nghe và kịch bản bao giờ cũng là cảnh bị bà ngoại xốc lên vai, trèo hết bậc cầu thang để trước cửa nhà, Pingu khóc toáng, ông ngoại lại chạy ra ôm và bảo:
-Lần sau cháu gọi điện thoại to to thì ông mới nghe được.
No comments:
Post a Comment