Nhớ ngày nào ông ngoại còn ràng hai sợi dây thun bảng to nơi bàn đạp để giữ bàn chân Pingu khỏi rớt ra ngoài, bà ngoại vừa đẩy sau lưng vừa giữ thăng bằng cho cháu. Buổi sáng ông ngoại xách xe xuống cầu thang, canh giờ Pingu chơi ngoài công viên xong ông lại xuống xách xe lên, mà giờ đây Pingu lên xe nhanh như sóc và đạp xe như một vận động viên, tay lái nhanh như lụa.
Sở dĩ Pingu chơi xe đạp không chán, bởi Pingu có một trí tưởng tượng khá phong phú: có hôm Pingu đặt tất cả các đồ chơi vào giỏ xe. Pingu loay hoay đặt trái banh sao cho khỏi rớt, không được là tức khóc, hôm thì Pingu lại gắn những mảnh bìa vào yên xe, cả thanh nilon làm đồ gõ của cổ động viên Samsung, rồi cả cái ghế nhỏ, thùng đồ lắp ráp. Pingu vừa chạy vừa nhìn lui phía sau xem có rớt không. Thương Pingu, ông ngoại phải lấy dây ràng như xe thồ hàng cho cháu.
Mỗi lần xuống công viên Pingu đạp xe nhìn các bạn với vẻ tự hào nhưng tuyệt đối cũng không cho bạn nào mượn, cứ thấy ai mon men tới là Pingu leo lên xe đạp tới. Chỉ có em Kẹo, Pingu nể lắm mới cho ngồi phía sau để Pingu chở hoặc Pingu ngồi sau bắt bà ngoại Kẹo vừa giữ Kẹo vừa đẩy.
Khi nào đạp xe chán Pingu bày trò chơi mới làm xe đạp nằm nghiêng xuống đất vừa la:
-Cứu với ! Cứu với!
Vời ông ngoại, ông sẽ dựng lên và rồi Pingu lừa ông quay đi lại làm đổ xe và kêu cứu.
Còn ba Hài:
-Con tự cứu đi.
Pingu đành nhấc xe lên, hết hứng chơi.
No comments:
Post a Comment