Dạo này Pingu cảm nhận Ken là một nhân vật có thực và không thể thiếu được. Sáng nay Ken khóc, mẹ Đăng và bà ngoại bận tay không vào kịp, Pingu trèo lên giường nhìn Ken, vỗ nhè nhẹ vào đùi em, Ken vẫn khóc, Pingu lấy tay vỗ vào bụng, kỳ này có chất lượng nghe cái bộp, mẹ Đăng mất hồn chạy lại đỡ không kịp.
Đến chiều Pingu nghịch dưới chân ngoại va đầu vào đầu gối ngoại, Pingu ôm đầu kêu:
-Đau quá đi!
Nhõng nhẽo ghê đi, đã vậy còn gọi:
-Ken! Ken! Đau ghê đi!
Ken tỉnh bơ mở mắt nhìn anh như muốn nói:
-Kệ!
No comments:
Post a Comment