Chào Ken, mặt trời nhỏ của cả nhà!
Tên của cháu được cả nhà đặt dễ dàng chứ không chọn lựa lôi thôi như anh Pingu.
Này nghe, năm nay là năm Canh Dần, cháu tuổi con cọp, tính đặt tên cháu là Tiger, nhưng với ba Hài thì bia Tiger sao bằng bia Heineiken được vậy gọi cháu bằng Ken cho gọn. Bà ngoại bảo: Khi cháu ngoan bà sẽ gọi cháu là Kennedy, còn nếu cháu không ngoan bà sẽ gọi là Heineiken.
Đi học, cháu sẽ được gọi tên : Nguyễn Nguyên Minh Nhật, một mặt trời mới và sáng vừa xuất hiện làm ấm áp ngôi nhà của cháu.
Ken thương yêu của bà! Mọi chuyện thật không thể tự con người tính được. Khi cháu được 35 tuần tuổi, mẹ cháu đã cùng cháu lên Dalat thọ tang ông cố ngoại, thấy mẹ cháu mọi người đều rất cảm động vì hiểu mẹ cháu quá thương ông cố và ông cố gắn bó với gia đình cháu nhiều như thế nào và cũng rất là lo vì có thể cháu ra đời bất kỳ lúc nào, vậy mà cháu đã chờ, 36, 37, 38, 39 và rồi 40 tuần. Cháu đã đợi cho đến khi ông bà ngoại, dì Thư và anh Pingu về lại Dalat làm lễ thất tuần cho ông cố. Bà ngoại vừa làm lễ xong thì mẹ cháu báo tin đã vào bệnh viện, chỉ có ba Hài đưa mẹ Đăng đi sinh thôi. Bà ngoại Trang cùng tuổi Canh Dần với cháu nghe cháu ra đời bảo”đúng là canh cô mồ quả, ý nói là tự thân vận động”.
Ba giờ sáng thứ hai, ông bà ngoại, dì Thư và anh Pingu đến bệnh viện, ba Hài khoe : tự ba trông coi Ken , cho bú sữa, thay tả, mặc quần áo và lau cả một cái đít nhỏ toàn cứt su đen thùi thui.. Kỳ công chưa.
Bà ngoại mở hết quần áo Ken ra. Ơ hay! Ken có một vết bớt trên vai phải, trên mu bàn tay phải và trên cổ chân phải. Dì Thư tuyên bố: một chú cọp vằn.
Ken giống ba Hài hơn cả anh Pingu, mũi cao hơn một chút, mắt hai mí rõ, trán không vồ, xoáy tròn giữa đỉnh đầu nhưng Ken lại ngăm ngăm khi khóc càng đen nhánh. Dì Thư lại nhận xét: hai đứa con của Đăng đúng là Hắc, Bạch công tử.
Sáng ra Ken chào đón mọi người bằng một tiếng khóc kinh khủng khiến anh Pingu muốn mếu, về sau khi biết Ken thuộc loại háu đói, khóc chỉ vì ăn chưa đủ no, bà ngoại tăng lên từ 30ml lên 45ml và đến 60 ml thì ngủ yên giấc.
Cả nhà dự tính thứ bảy sẽ về nhà, như vậy sẽ có một lực lượng hùng hậu đưa Ken về nhà, chưa kể nhà nội từ Vĩnh Long lên, nhưng đúng không con người không thể tính trước được. Thứ sáu, Ken đi tắm, các ô y tá bảo ”vàng da phải ở lại để chiếu đèn”. Thế là Ken lên khoa nhi nằm một mình, nhìn Ken lột trần nằm thấy thương chi lạ nhưng sao chỉ mới mấy ngày mà Ken phổng phao lên nhều, các cô y tá bảo: cứ 1giờ 30 phút đến hai giờ là đòi ăn, có lúc ăn đến 110ml. Ghê quá!!
Sáng chủ nhật ông nội, các cô chú lên thăm Ken, tưởng ngày ra viện của Ken sẽ đông đủ mọi người, nhưng rồi bệnh viện làm thủ tục chậm, ông nội và mọi người không chờ được đành phải về trước. Ken xuất viện trong vòng tay của ba mẹ, bà ngoại, dì Thư & anh Pingu.
Saigòn 18.09.2010
No comments:
Post a Comment