Tuổi thần tiên nép trong tay mẹ hiền

Một dòng sữa thơm xa xôi còn truyền

Tuổi thần tiên đến khi em vừa lớn

Áo ngắn đi dần, may áo mới luôn.


Tuổi thần tiên lắng nghe cha ngọt ngào

Giọng trầm hát câu ca dao dạt dào

Tuổi thần tiên có thêm anh chị yêu

Có thêm ông bà tóc trắng da nheo.



Wednesday, October 27, 2010

Ken - 45 ngày

Đến hôm nay Ken đã tròn 45 ngày, 45 ngày qua mau quá phải không con. Ông ngoại đã về Đàlạt, hàng ngày chỉ còn mẹ & bà ngoài trông 2 anh em. Công việc nghe chừng đơn giản, nhưng ngày nào cũng từ 5g30 sáng đến 9 giờ tối, 2 mẹ con tất bật, mướt mồ hôi, loay hoay hết Pingu rồi đến Ken, chẳng còn thời gian để làm việc gì cả. Quyển album kỷ niệm ngày con tròn 1 tháng, vẫn chỉ được vài trang, không biết khi nào mới xong được. Nhật ký của anh Pingu & con thì dường như bỏ trống. Bà ngoại & mẹ chẳng còn thời gian để viết lại những thay đổi của con kỹ như anh Pingu nữa.

Đầy tháng của Ken, ba mẹ không làm lớn, không mời ông bà trên Đalạt xuống, không mời bạn bẹ như anh Pingu, chỉ có ông nội, cô Hai, cô Tư & anh chị ở Vĩnh Long lên chơi. Xôi chè & lễ vật cúng cho con cũng giống anh Pingu, chỉ khác, mẹ làm cho con 1 ổ bánh sinh nhật 2 tầng thiệt lớn, nhưng lại là bằng tã giấy, không cắt mời mọi người ăn được.



Ken vẫn háu ăn, ngoài bú sữa mẹ, hàng ngày con phải bú thêm 3 bình sữa ngoài - 105ml. Hôm vừa rồi, vì con cứ khò khè khó thở mẹ đưa con đi khám ở BV Vũ Anh, bác sĩ khen " bé mới có 40 ngày mà nhìn như trên 2 tháng, mẹ nuôi giỏi quá", làm mẹ phổng cả mũi. Bà ngoại thì suốt ngày sợ con bị béo phì. 45 ngày, con cân được 6.2kg, nếu Ken mà không bị đàm, không gây khó khăn cho con khi bú hay khi ngủ, chắc Ken của mẹ con to hơn nữa.



Con khoái nhất là nằm trên người bà ngoại, đang khóc, nhưng để cho nào trên người, y như là con nín ngay. Và đến bữa nay Ken cũng cứng cáp hơn nhiều, con đã ngóc được đầu lên khi để con nằm như vậy.




Giỏi nhất là Ken bữa nay đã biết nghe tiếng xi. Mỗi buổi sáng, 4g30, bà ngoại dậy sớm, bế Ken qua phòng bà để mẹ được ngủ nướng thêm chút nữa. Bà ngoại ôm Ken ngủ thêm chút xíu. 5g30 bà bế Ken đi xi ị và đều đều sáng nào khi nghe tiếng bà xi là Ken gồng hết mình, đỏ cả mặt, ị "ngon lành 1... thật lớn". Vậy là khỏe nhé, cả ngày mẹ không phải lo con ị thêm, không phải lắt nhắt đi rửa, thay tã cho con.




Dở nhất là Ken không thích ngủ 1 mình, hễ đặt con 1 mình ngủ trên giường thì chỉ khoảng 1/2 tiếng là con bắt đầu ọ ọe khóc, nhưng hễ bà ngoại nằm bên cạnh hay ôm con ngủ thì muốn con ngủ đến lúc nào con ngủ đến lúc đó, ngủ quên cả ăn. Và tiếng khóc của con thì nổi tiếng cả chung cư. Mỗi lần con khóc là nghe thấy sợ, những tưởng như sắp ngất. Thật là dễ ghét.



Khi mang bầu con, mẹ mong sao nuôi cho con chỉ cần dễ bằng anh Pingu là mẹ mừng rồi. Cho đến lúc này con đã làm được điều đó rồi nhé. Mẹ cầu Trời Phật phù hộ cho con luôn mạnh khỏe, ăn nhiều nhưng không béo phì :-) . Thương con nhiều.

Wednesday, October 6, 2010

Đường còn dài

Khi thấy Pingu hào phóng thấy ai đến nhà cũng xách đồ chơi ra cho hay khi đi dọc đường bà ngoại đưa tiền để để Pingu bỏ vào nón cho những người nghèo khó, chớ vội ao ước lớn lên Pingu trở thành Bill Gate đem hết tài sản cho từ thiện vì con người sẽ thay đổi theo thời gian

Khi thấy Pingu rót nước cho ông nội hay đấm lưng cho bà ngoại chớ vội ao ước Pingu trở thành người thứ 25 sau nhị thập tứ hiếu vì đường đời còn quá xa.

Khi thấy Pingu xem đĩa phim hoạt hình tự nói : “Open” khi mở chíếc hộp. “Hat” lúc đội chiếc mũ, “ up and down” lúc bơm xe đạp, biết đếm “one, two, three, four, five, six, seven, eight, nine, ten apple chớ vội ao ước Pingu trở thành linh mục Lê Văn Lý, viện trưởng viện đại học Dalat biết 21 ngôn ngữ vì biển học quá mênh mông.

Khi thấy Pingu nhảy tưng tưng theo tiếng đàn, ngồi yên lắng tai nghe cậu Long Huy gảy guitar một bản nhạc cổ điển, leo lên chiếc đàn organ của ông Cẩn không chịu xuống chớ vội ao ước Pingu trở thành Đặng Thái Sơn vì thiên tài phải bao gồm năng khiếu và sự kiên nhẫn.

Khi thấy Pingu không chịu ăn cơm với cá, thịt mà cứ đòi ăn đậu phụng muối vừng, đậu hủ, Pingu thấy tăng ni là cúi đầu, chắp tay vái: Nam Mô Ta Tát chớ vội ao ước Pingu trở thành đệ tử của thầy Thích Thanh Từ vì cuộc đời vô thường mà tính khí cũng vô thường.
Thôi thì thấy Pingu làm được việc gì hay thì cứ vui ngay lúc ấy.
Saigòn 25.9.2010

Em Ken

Em ken đã về nhà. Pingu nhanh chóng chấp nhận một đứa bé to mồn hay khóc và háu ăn kia thay cho cái bụng thật bự của mẹ Đăng, Pingu lân la đứng bên cạnh nhìn em, cũng thương em Ken cái “Chụt” và khi bà đưa mặt em Ken lên sát mặt Pingu , nước miếng của Ken dính mặt, Pingu không nói gì chỉ đưa tay lên lau, khi Ken gào khóc, Pingu chạy ra mẹ Đăng cầm tay dắt vào chỗ em, kêu:
-Mẹ ơi Mẹ!
Sáng nay khi ông ngoại lau sạch chiếc xe nằm ra phơi nắng và bảo:
-Ông ngoại lau sạch chiếc xe cho em Ken nằm.
Pingu vốn ít nói, chỉ lẳng lặng leo lên xe ngồi và loay hoay trong xe cả buổi sáng không chịu ra. Á! Thì ra cu cậu thương em nhưng vẫn có một chút gì đó muốn mọi người để ý đến mình.
Saigòn 24.9.2010

Ai anh - ai em

Ken thương yêu của cả nhà!

Mẹ Đăng chụp một tấm hình của Ken đưa cho ông ngoại và dì Thư xem, ai cũng quả quyết : đó là hình của anh Pingu. Thật sự Pingu và Ken rất giống nhau, nhưng nếu là bà ngoại thì bà ngoại sẽ nhìn rõ cái khác nhau của hai đứa ngay

Đầu tiên hai anh em giống nhau mái tóc đen nhánh cũng cái sọ khỉ thông minh, nhưng đầu Pingu to hơn vì anh Pingu có cái trán vồ. Giống nhau cái xoáy giữa đỉnh đầu nhưng xoáy của Pingu hơi chạy một chút còn của Ken thì tròn vo.

Hai anh em giống nhau từ đôi mắt to, một mí, thông minh, láu lỉnh nhưng nhìn kỹ, Pingu có mí lót còn Ken gần như hai mí.

Hai lỗ tai to y như nhau, hơi vểnh ra , bà nội nói mấy đứa như vậy giỏi lắm vì đón tiếng nói của mọi người. (Hay là người nhiều chuyện... không biết nữa)

Khuôn mặt tròn, kháu khỉnh, Ken có sống mũi cao hơn và chiếc môi dưới chẻ đôi trông rất dễ thương và Ken trông “man” hơn anh Pingu vì nước da ngăm đen.

Và điểm khác nữa là Pingu khảnh ăn còn Ken thì cứ như “ hổ ăn” , bú bao nhiêu cũng không đủ và nói “trộm vía” mới chưa đầy tháng mà bà ngoại bế đã tròn tay

Đó là do bà ngoại ở gần hai đứa chứ nhìn hình thì cứ như hai anh em sinh đôi tuy khác năm.
Saigòn 6.10.2010

Ai anh - ai em



Courer xe đạp



Pingu đi công viên với bà ngoại thấy các anh đi xe đạp thích lắm, đứng nhìn, bà ngoại xin cho Pingu ngồi thử xem có để chân xuống tới bàn đạp không nhưng các anh không cho. Pingu buồn thiu. Bà ngoại về kể lại với cả nhà. Hôm sau, ông ngoại và ba Hài ra chợ mua ngay một chiếc xe đạp màu đỏ thật đẹp. Pingu trèo lên chưa được phải có người lớn bế lên, hai tay cầm ghi đông, chân chỉ mới chơm tới bàn đạp nhưng mặt mày tươi tỉnh hãnh diện. Vậy là mỗi sáng, trước khi đi làm ba Hài xách chiếc xe xuống đât, bà ngoại đặt Pingu lên xe, tay bà để sau lưng Pingu đẩy tới, ngày đầu bà ngoại vừa đẩy lại vừa phải chỉnh tay lái của Pingu không thì tông phải cột đèn. Hai bà cháu dắt xe ra công viên chừng vài ngày thì Pingu đã biết bắt đầu tự lái, bà chỉ việc đẩy phía sau. Pingu ý thức được đây là món quà có giá trị nên chi giữ xe cẩn thận không hào phóng như những món đồ chơi khác ai xin cũng cho, chỉ cần Pingu xuống xe, bà ngoại bảo: -Cháu mà không leo lên xe, bạn nào mượn xe là bà cho mượn ráng chịu đó. Pingu vội trèo lên xe ngay. Tập xe được chừng mười ngày thì hai bà cháu lại về Dalat, lại thêm mẹ Đăng sinh em Ken, không ai tập xe cho Pingu, mãi hôm qua bà ngoại dắt xe xuống công viên nhưng lần này Pingu tự nhắp bàn đạp, Pingu đạp xuống một chút rồi tự đạp lui rồi nhắp tới, bởi chân chưa đạp tròn vòng đựơc. Tối về Pingu đạp trong phòng khách và lạ chưa Pingu vừa có thể tự lái và vừa có thể đạp.

Giỏi thật! Đó là Pingu mới tròn 22 tháng

Saigòn 25.9.2010


Canh cô mồ quả

Chào Ken, mặt trời nhỏ của cả nhà!

Tên của cháu được cả nhà đặt dễ dàng chứ không chọn lựa lôi thôi như anh Pingu.
Này nghe, năm nay là năm Canh Dần, cháu tuổi con cọp, tính đặt tên cháu là Tiger, nhưng với ba Hài thì bia Tiger sao bằng bia Heineiken được vậy gọi cháu bằng Ken cho gọn. Bà ngoại bảo: Khi cháu ngoan bà sẽ gọi cháu là Kennedy, còn nếu cháu không ngoan bà sẽ gọi là Heineiken.

Đi học, cháu sẽ được gọi tên : Nguyễn Nguyên Minh Nhật, một mặt trời mới và sáng vừa xuất hiện làm ấm áp ngôi nhà của cháu.

Ken thương yêu của bà! Mọi chuyện thật không thể tự con người tính được. Khi cháu được 35 tuần tuổi, mẹ cháu đã cùng cháu lên Dalat thọ tang ông cố ngoại, thấy mẹ cháu mọi người đều rất cảm động vì hiểu mẹ cháu quá thương ông cố và ông cố gắn bó với gia đình cháu nhiều như thế nào và cũng rất là lo vì có thể cháu ra đời bất kỳ lúc nào, vậy mà cháu đã chờ, 36, 37, 38, 39 và rồi 40 tuần. Cháu đã đợi cho đến khi ông bà ngoại, dì Thư và anh Pingu về lại Dalat làm lễ thất tuần cho ông cố. Bà ngoại vừa làm lễ xong thì mẹ cháu báo tin đã vào bệnh viện, chỉ có ba Hài đưa mẹ Đăng đi sinh thôi. Bà ngoại Trang cùng tuổi Canh Dần với cháu nghe cháu ra đời bảo”đúng là canh cô mồ quả, ý nói là tự thân vận động”.

Ba giờ sáng thứ hai, ông bà ngoại, dì Thư và anh Pingu đến bệnh viện, ba Hài khoe : tự ba trông coi Ken , cho bú sữa, thay tả, mặc quần áo và lau cả một cái đít nhỏ toàn cứt su đen thùi thui.. Kỳ công chưa.

Bà ngoại mở hết quần áo Ken ra. Ơ hay! Ken có một vết bớt trên vai phải, trên mu bàn tay phải và trên cổ chân phải. Dì Thư tuyên bố: một chú cọp vằn.
Ken giống ba Hài hơn cả anh Pingu, mũi cao hơn một chút, mắt hai mí rõ, trán không vồ, xoáy tròn giữa đỉnh đầu nhưng Ken lại ngăm ngăm khi khóc càng đen nhánh. Dì Thư lại nhận xét: hai đứa con của Đăng đúng là Hắc, Bạch công tử.

Sáng ra Ken chào đón mọi người bằng một tiếng khóc kinh khủng khiến anh Pingu muốn mếu, về sau khi biết Ken thuộc loại háu đói, khóc chỉ vì ăn chưa đủ no, bà ngoại tăng lên từ 30ml lên 45ml và đến 60 ml thì ngủ yên giấc.

Cả nhà dự tính thứ bảy sẽ về nhà, như vậy sẽ có một lực lượng hùng hậu đưa Ken về nhà, chưa kể nhà nội từ Vĩnh Long lên, nhưng đúng không con người không thể tính trước được. Thứ sáu, Ken đi tắm, các ô y tá bảo ”vàng da phải ở lại để chiếu đèn”. Thế là Ken lên khoa nhi nằm một mình, nhìn Ken lột trần nằm thấy thương chi lạ nhưng sao chỉ mới mấy ngày mà Ken phổng phao lên nhều, các cô y tá bảo: cứ 1giờ 30 phút đến hai giờ là đòi ăn, có lúc ăn đến 110ml. Ghê quá!!

Sáng chủ nhật ông nội, các cô chú lên thăm Ken, tưởng ngày ra viện của Ken sẽ đông đủ mọi người, nhưng rồi bệnh viện làm thủ tục chậm, ông nội và mọi người không chờ được đành phải về trước. Ken xuất viện trong vòng tay của ba mẹ, bà ngoại, dì Thư & anh Pingu.
Saigòn 18.09.2010