Buổi tối, 8giờ30, mẹ Đăng lùa hai anh em lên giường, dì Thư và bà ngoại cũng tham gia vào. Dì Thư nằm giữa, hai anh em nằm hai bên:
- Dì Thư kể chuyện đi
Sau 1 một thời gian kể mãi nhưng chuyện “con chó tham ăn, cái mũ của yaya…” anh em Pingu đã thuộc và không còn nhiều hứng thú. Một hôm, dì Thư đổi đề tài: - Ngày xửa ngày xưa, xưa thật là xưa, xưa đến nổi người ta cũng quên không nhớ chuyện gì xảy ra. Câu chuyện của chúng tôi đến đây là chấm dứt. Xin một tràng pháo tay.
Hai anh em Pingu vỗ tay. Pingu thắc mắc: - Truyện gì mà ngắn vậy.
Bà ngoại cứu dì Thư bèn kể chuyện: - sự tích con muỗi, sự tích cây vú sữa.
Pingu ma lanh chọc em: - Bà ngoại kể chuyện: sự tích cây bú bình đi.
Cả nhà cười vang, Ken vô tư tán thành : - Bà ngoại kể chuyện sự tích cây bú bình đi bà ngoại.
Kể hoài mà hai anh em vẫn chưa ngủ, bà ngoại kết thúc: - Ngày xưa ở một làng nọ, có một ông huyện, ông huyện mập ơi là mập, một hôm ông huyện bị chết nên hết chuyện rồi.
Ken lên tiếng: -Sao chuyện ngắn quá vậy.
Mẹ Đăng phải lên tiếng - Mẹ kể một chuyện này nữa thôi nghe rồi ngủ không nói nhiều nữa đó.
Mẹ kể câu chuyện sự tích cây thì là, 2 đứa nằm chăm chú lắng nghe, lại còn giúp mẹ đặt tên con vật.
Mẹ : nè nè, mi sủa gâu gâu, mi tên là…
Pingu & Ken : con chó
Mẹ : nè nè, mi kêu chit chit, thôi ta cho mi tên….
Pingu & Ken : con chuột
Hai đứa hưởng ứng rất nhiệt tình. Đến đoạn “ mi hả, mi tên là, thì mi là, thì là, thì là, mi tên là….cây nhỏ mừng rỡ chạy về báo “yahoooo, ta tên là thì là, lúc này thì ông Gu đã cười lăn cười bò, cười chảy cả nước mắt, thật là hồn nhiên, vô tư. Mãi đến hôm sau con vẫn thích lẩm bẩm : -Yahoo ! Tôi tên Thì Là.
Cưng lắm, luôn trong sáng, vô tư con nhé