Lâu lắm lắm rồi mẹ chẳng viết gì cho con cả, vì lười, vì bận, vì không có hứng, vì... thật là tiếc nhỉ, khi không ghi lại được hết những ngày tháng thần tiên này của con.
Pingu của mẹ lúc này đã lớn lắm rồi. Con đã biết nói năng khôn ngoan hơn, lý luận hơn và bất cứ cái gì con làm thì cũng đều có lý do, tại vì con thế này tại vì con thế nọ. Có hôm con đi học lỡ tè dầm thì "tại vì chú Luân để cái quạt lạnh nên con tè trong quần luôn", con phá máy tính bị ba la thì "tại vì con đánh máy 1,2,3 mà " (chắc là ở trường cô dạy vi tính, về con phá máy ba và cho rằng con đang học, đó là điều hợp lý mà tại sao ba la con). Con đã chững chạc hơn, đám cưới, đám tiệc, đi đâu chơi mẹ cũng muốn cho con đi cùng mà không ngại gì cả. Đặc biệt Pingu gặp ai cũng biết khoanh tay chào thưa đàng hòang lắm, gặp người lạ cũng không ngại, cừoi nói vui vẻ khiến ai cũng có cảm tình.
Con nói chuyện thương lắm nên ở trường được các cô yêu quý nhiều. Mẹ hỏi ở nhà ba mẹ gọi con là Pingu, Ken gọi con là Gòo, đi học cô Hoa gọi con là Minh Thông, cô Hương gọi con là gì... con suy nghĩ 1 lát, miệng cười rất chi là lém " Cục cưng"
Lúc này chuyện ăn uống của con là khỏe nhất, ngòai những bữa ăn ở trường, về nhà đến giờ ăn, ông ngọai múc cho con 1 tô thiệt bự, con ăn 1 lóang là xong, gọn gàng, sạch sẽ, ngòai ra còn váng sữa, trái cây, yaourt và đặc biệt là sữa hộp, không cần nhắc nhở, nài nỉ gì cả, con ăn tất cả những gì đưa cho con, nhiều khi còn phải cản không cho ăn thôi thì " bể bụng tè le tét lét bây giờ". Giờ thì con tròn ủm, chắc nụi, nhưng cũng vì tròn quá nên cả nhà sợ con bị lùn. Để cải thiện tình hình, mẹ quyết tâm cho con & Ken đi bơi mỗi cuối tuần. Con thích lắm, áo phao thì mặc sẵn, ba thì luôn túc trực bên cạnh, mẹ thì ngồi ngay trên thành hồ, vậy là yên tâm, con vùng vẫy, đập nước, cười hét thỏa sức.
Buổi tối đi ngủ con đã hết phải mặc tã nhưng cơ thể con không giữ được nước, hễ uống nước hay sữa vào là con đi tè liên tục đã vậy lại còn ngủ say nữa nên ba mẹ phải để đồng hồ báo thức canh kêu con dậy đi tè. Đó là điều dở nhất của Pingu mà mẹ chưa biết phải làm sao để cải thiện tình hình.
Bước vào tuổi này, con cũng chướng lắm, nhiều khi nói không chịu nghe lời, bị bà ngọai la và cho ăn đòn nhiều hơn. Nhưng nhiều lúc con hư, mẹ chỉ cần nói "mẹ giận Pingu rồi" và làm bộ mặt giận thiệt, vậy là con sợ ngay, biết cười cầu tài và xin lỗi mẹ.
Con đã biết hát rất nhiều bài, trong số đó cũng không ít những bài hát tiếng Anh dài và khó, chỉ cần mẹ hát đi hát lại nhiều lần, Pingu nghe là thuộc ngay, không cần mẹ chỉ. Có những bài mẹ chẳng biết Pingu nghe và học ở đâu nhưng lâu lâu lại nghe Pingu đọc, hát 1 lèo, đến giật mình.
Còn rất nhiều những điều dễ thương của con, mẹ hứa sẽ cố gắng ghi lại mỗi ngày để khi con lớn, đọc lại, biết đựoc ngày xưa mình đã lớn lên thế nào.
Thương con, Pingu
No comments:
Post a Comment