Buổi sáng, khi cả nhà còn lơ mơ ngủ nướng, Ken thức dậy , uống sữa, tắm nước nóng và ra phơi nắng. Nhà ông ngoại nằm giữa lưng chừng đồi, hướng đông bắc nên hưởng nắng sớm, mới hơn sáu giờ đã thấy vầng đông. Ken thích tắm nắng ở đây hơn Saigon vì chỉ cần 10 phút ở Saigon đã thấy mướt mồ hôi, còn đây, tha hồ cho bà ngoại massage. Khi bà ngoại phơi nắng, Ken đưa đôi mắt nhìn quanh, cây cối xanh tươi, có cả cây trứng cá của ông Thuận bên cạnh, trái màu đỏ đẹp, Ken thích nhìn đám chó con chạy từ cổng nhà ông Thuận, bu vào ghế của Ken, bà ngoại lại nói:
-Ken! Ken! Ken thấy con chó không, con chó kêu gâu gâu.
Thế nào Ken cũng cười, nhe thêm hai chiếc răng mới mọc, tổng cộng, Ken có 6 cái răng rồi đấy nhe.
Ken có đôi mắt thật đẹp, to, đen, lông mi dài nhưng thích nhất khi Ken cười đôi mắt long lanh cười theo, khi Ken nhìn mẹ hay đòi bà ngoại, ánh mắt thật thương khiến bà và mẹ không cầm lòng phải đưa tay bế. Ở Dalat không có chiếc củi để Ken đứng, bà ngoại cho Ken vào chiếc sọt lớn đựng quần áo, Ken đứng thẳng người hai tay bám vào thành. Ken cứng cáp không thua anh Pingu ngày xưa.
Khi anh Pingu ra vườn theo chân ông ngoại, bà ngoại cũng bế Ken đi theo, Ken cầm được chiếc lá hồng giật mạnh, lá hồng rời ra , bà ngoại kêu: -Ai phá cây của ông ngoại đó.
Ken lại khoái chí cười.
Mới hơn tám tháng nhưng Ken chả thèm mè nheo, đi chơi ở đâu cũng chỉ giương mắt to ra nhìn nhưng chớ ai đụng vào vì Ken chỉ theo bà ngoại với mẹ Đăng khiến mọi người phát bực: -Cái thằng kỳ cục.
Nhưng cái thằng kỳ cục ấy lại rất đẹp trai và hay cười mới lạ chứ.
No comments:
Post a Comment