Ngày đầu tiên đi học, Pingu thức sớm, đi ”con cá bơi” đàng hòang, không mè nheo. Pingu được mẹ tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo đẹp. Pingu được mang balô trong đó mẹ chuẩn bị sẵn 3 bộ đồ, 1 cái khăn tay đẹp bà Trang cho từ lâu nhưng mẹ để giành đến hôm nay, 1 đôi vớ, và 1 cái bao ni lông để cô đựng đồ dơ.
Ngày đầu tiên đi học, ba, mẹ, ông ngọai dắt tay Pingu đến trường. Cả nhà muốn ba là người đưa con vào lớp vì hy vọng sau này Pingu sẽ được học giỏi như ba.
Ngày đầu tiên đi học, Pingu không phải học cả ngày, sợ con chưa quen nên mẹ chỉ xin cho con học nửa buổi thôi, từ 7g30 đến 11g.
Ngày đầu tiên đi học, Pingu rất hớn hở tưởng như được đi chơi. Đến lớp, con không vào lớp mà ngồi chơi xe ngòai cửa. Mẹ ngồi lại chơi với con 1 lát thì cô giáo đón & bế con vào lớp. Tuy bỡ ngỡ nhưng chắc Pingu nghĩ chỉ là vào chơi nên không phản ứng gì. Mẹ trông cho con vào 1 lúc thì lén đi về lúc nào Pingu không hay.
8g, mẹ đi làm, trước khi đi, mẹ tranh thủ tạt ngang xem Pingu thế nào. Ôi thôi, con đang đứng trước rào chắn ngay cửa, khóc mếu máo, thấy mẹ chạy ngang, mặc dù mẹ đội nón, bịt mặt kín mít, vậy mà Pingu trông thấy thì khóc toáng, ”mẹ ơi, mẹ ơi”, tay vẫy mẹ như cầu cứu. Mẹ cầm lòng không đặng, chỉ muốn vào bế con về. Nhưng rồi cũng đành lòng để con lại mà đi, trước sau gì cũng phải có ngày này, mẹ không thể làm khác được.
9g, ông ngọai ghé xuống xem tình hình thế nào. Ông ngọai xuống nhưng không thấy Pingu đâu, lớp chỉ tòan bạn gái, không biết mấy bạn trai cô dẫn đi đâu hết rồi.
11g, ông ngoại đón Pingu về. Thấy ngọai, Pingu khóc mếu máo ”về nhà ăn cơm... về nhà ăn cơm”. Cô bảo ”phải bế trên tay cả sáng, bé chỉ ăn vài muỗng, ông về cho bé ăn trưa”.
12g, mẹ về đến nhà, hỏi Pingu
- Sáng Pingu đi học khóc phải không – Dạ
- Con khóc rồi sao – Cô dỗ
- Rồi cô nói gì – Về nhà ăn cơm
- Mai Pingu đi học nữa nhe – Suỵt, Ken ngủ (Pingu đánh trống lãng)
Vẫn biết đứa trẻ nào đi học cũng vậy, nhưng mẹ thương Pingu quá đi thôi, cứ nghĩ để hình ảnh con vừa vẫy mẹ vừa khóc là cay cả mắt.
Thương Pingu nhiều, cố gắng lên con nhe, mẹ không thể lúc nào cũng giữ con mãi bên mình, đã đến lúc phải mở lồng cho con bay rồi đó.
Thương con.
No comments:
Post a Comment