Tuổi thần tiên nép trong tay mẹ hiền

Một dòng sữa thơm xa xôi còn truyền

Tuổi thần tiên đến khi em vừa lớn

Áo ngắn đi dần, may áo mới luôn.


Tuổi thần tiên lắng nghe cha ngọt ngào

Giọng trầm hát câu ca dao dạt dào

Tuổi thần tiên có thêm anh chị yêu

Có thêm ông bà tóc trắng da nheo.



Thursday, November 11, 2010

“Khi bên ta có em “thì điều gì sẽ xảy ra?

Đôi lúc cả nhà ngắm Pingu và tự hỏi trong chiếc đầu chưa tròn 2 năm tuổi ấy có hình dung được những sự khác nhau khi có một nhân vật xuất hiện đó là em Ken không ta.

Ngay khi cả nhà đón em Ken từ một toà nhà lớn được dùng làm bệnh viện về và mẹ Đăng giải thích em Ken từ bụng mẹ chui ra nên bụng mẹ Đăng không còn bự như trước nữa, Pingu biết em Ken không phải là một món đồ chơi mà bạ ai cũng cho mượn được như những chiếc xe hay đồ lắp ráp. Nên khi ngoại bực mình Pingu bèn đòi đem em Ken cho cô Chương hay bà cố Chung, Pingu đều không chịu và làm ngay điều ngoại yêu cầu dù em Ken gây cho Pingu biết bao điều phiền toái.

Đầu tiên là tiếng khóc to và khoẻ của Ken, đến bà bán bún dưới đất cũng phải kêu chứ đừng nói là đứa chỉ yêu thích hoà bình như Pingu, muốn Pingu thôi ngủ nướng, ngoại chỉ cần đặt em Ken nằm cạnh, tiếng khóc của cu nhóc khiến Pingu nhỏm dậy, tìm mẹ kêu:
-Kỳ cục!

Vậy mà có hôm, ba mẹ đi công chuyện, ngoại trong phòng tắm, dì Thư bận nghe điện thoại, bỗng Ken khóc, Pingu đang ngủ nghe em khóc nhỏm dậy nhìn vào không thấy ai bèn chạy vào, giở chiếc lồng màn ra, vỗ nhè nhè, miệng còn hát:
-Í ò ! í o! (bài hát con heo đất mà Pingu rất thích)

Âm thanh gây ồn ào chỉ là thứ yếu, chỉ một giây sau khi lên tiếng, Ken được mẹ bế ngay và dĩ nhiên Pingu có đang ngồi trong lòng mẹ cũng được mời “ô dề” ( tiếng của Pingu khi muốn người khác ngồi) sang bên cạnh. Thường thì Pingu nhịn nhưng đôi lúc Pingu khóc và phải khóc to hơn Ken thì mẹ mới nhờ ngoại bế Ken và ôm Pingu .

“ Ngày xưa..” mỗi trưa Pingu ngủ với ngoại vì mẹ Đăng ở lại cơ quan, ngoại chỉ kể cho Pingu nghe một, hai câu chuyện rồi làm bộ nhắm mắt, Pingu nhìn ngang ngữa, buồn buồn ngủ theo. Tối đến, mẹ về mới vui, mẹ Đăng pha bình sữa to đùng, dụ Pingu uống xong, Pingu cầm bình sữa khoe mọi người, nhờ ba Hài đưa đi xúc miệng, sau đó hai mẹ con tha hồ mà làm trò, khi thì mẹ Đăng đưa tay lên bóng đèn làm con chó cắn Pingu, khi thì hát bài con muỗi vo ve cắn tay, cắn đùi còn bay đi khoe, vừa hát vừa đưa tay làm con muỗi bò khắp người Pingu nhồn nhột , có lúc đọc bài thơ Thỏ Bông bị ốm phải đi bác sĩ vì ăn bậy, bác sĩ khám bụng, mẹ vừa đọc vừa làm trò, cứ thế mà giỡn, đến khi ngoại cáu vào la, cả hai mới ngủ. Bây giờ, em Ken ngủ với mẹ, Pingu “ô dề” ngủ với ngoại với dì Thư, sợ Pingu buồn mẹ Đăng để ngoại dỗ em Ken ngủ, còn mẹ dỗ Pingu, khi cả hai ngủ thì mẹ với ngoại mới đổi chỗ. Pingu cũng chẳng thấy thiệt mấy vì đôi khi sáng sớm Pingu thức giấc chỉ cần khóc « mẹ ẹ » là mẹ Đăng chạy qua ngay.

Tuy vậy, sợ Pingu thức khuya, chờ hai mẹ con giỡn với nhau một lúc , ngoại vào giả vờ bảo:
-Đăng qua cho Ken bú xong rồi qua ngủ với Pingu nghe
Pingu để cho mẹ đi và quay qua ngủ với ngoại. Dễ thương thật

Nhìn Pingu hôn em Ken mới thấy được sự thương yêu của Pingu với em, Pingu lấy tay sờ nhẹ thật nhè, hôn em cũng vậy, chỉ sợ em đau.

Tới hôm nay, Pingu đã ra dáng anh Hai rồi, Pingu chỉ vào người Ken kể: mắt, mũi, miệng, tay, tóc…và tặc lưỡi :
-A! Ken Cười!

No comments:

Post a Comment