![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjdS2BZItfj31W4kqavwAC8xkoSa-WI4NCVZ9Rmmf64a7frg3U-59bLw8uNYOKfIURdFUH27BvixKfxYKH920I-7HWrs-APrjCONMJVbpXhXRbV56Tb26jhnIaRVI6BAqNkg6dIXBdVpdg/s890/1002392_10151759074873128_1371010906_n.jpg)
Tuổi thần tiên nép trong tay mẹ hiền
Một dòng sữa thơm xa xôi còn truyền
Tuổi thần tiên đến khi em vừa lớn
Áo ngắn đi dần, may áo mới luôn.
Tuổi thần tiên lắng nghe cha ngọt ngào
Giọng trầm hát câu ca dao dạt dào
Tuổi thần tiên có thêm anh chị yêu
Có thêm ông bà tóc trắng da nheo.
Một dòng sữa thơm xa xôi còn truyền
Tuổi thần tiên đến khi em vừa lớn
Áo ngắn đi dần, may áo mới luôn.
Tuổi thần tiên lắng nghe cha ngọt ngào
Giọng trầm hát câu ca dao dạt dào
Tuổi thần tiên có thêm anh chị yêu
Có thêm ông bà tóc trắng da nheo.
Tuesday, November 28, 2017
Thời gian sao nhanh quá
9 năm trước, bà ngoại về hưu, đóng gói sách vở lại, phần cho, phần bán ký. Mỗi lần về nhà, mẹ Đăng và dì Thư dọn dẹp lại bán lại cho. Giờ chỉ còn bộ sách toán lớp 4,5 gồm những bài toán khó dành cho học sinh giỏi.
Tối nay bà ngoại về Dalat, lục trong tủ sách lấy đám sách ấy về cho Pingu học. Những bài toán ấy bà ngoại dạy cho nhiều em học sinh, cho cả dì Khanh và cậu Long Huy thi vào lớp 6.
Mau thật! Trẻ con lớn nhanh, người già thì
Tóc ai phơi trắng trên hè phốCứ ngỡ tơ trời đọng khói sương
Saigon 21.7.2017
500 anh em của Ken
Pingu đi thi robotics của trường Sylvan, cuộc thi dành cho trẻ em từ 7 tuổi trở lên, bài thi lắp ráp một con robot thú vật, có phần thuyết trình của thí sinh và vòng một được chấm bởi số điểm cộng từ số người like, commenht hay share clip của người dự thi trên facebook của nhà trường
Pingu may mắn nhờ cậu Long Huy nên lắp ráp thành thạo và sử dụng lập trình nhuần nhuyễn một con bò cạp biết đi, cắn và khạc ra lửa, mẹ Đăng quay thành một clip và gởi về ban tổ chức.
Ba Hài và ông ngoại không có facebook, bà ngoại và dì Thư ít bạn bè. Có mỗi mẹ Đăng nên lượng người like dĩ nhiên là không nhiều. Sợ Pingu buồn, Ken an ủi :
-Mai Ken lên trường kêu 500 anh em lớp Britist like cho Gu.
-Mai Ken lên trường kêu 500 anh em lớp Britist like cho Gu.
Đúng là dân chơi thứ thiệt, “Trùm nghe lén” mà cũng có 500 anh em, có điều chẳng có anh em nào biết xài facebook
Saigon 20.7.2017
Bướng
Hôm nay, cô giáo cho một tờ đề về để làm; một mặt là Tiếng Việt, mặt kia là toán. Có một bài toán:
8+7+9 =
Ken làm 8+7+9=+9 =24
Bà ngoại:
-Con làm kết quả đúng nhưng cách trình bày sai rồi. Sai cách trình bày họ cũng cho điểm.
Ken cãi:
-Cô con dạy như vậy.
-Con nhớ lộn chứ cô cháu không dạy như vậy đâu. Con phải làm như vậy
8+7+9= 15+9=24
Năn nỉ mãi, nói to, nói nhỏ nhưng Ken vẫn cương quyết không chịu sửa. Thấy Pingu đi học về. bà ngoại viết đề toán ra giấy nháp:
-Pingu. Con làm bài này cho bà đi.
Pingu làm bài tập đúng cách của bà ngoại. Ken nhìn anh với đôi mặt tin tưởng nhưng bảo:
-Cô Ken dạy như vậy.
Bà ngoại bực, thấy dì Thư, bà ngoại than. Dì Thư xem đề toán bảo Ken:
-Ken sửa lại đi chứ. Ken làm sai rồi đó.
Mẹ Đăng đi làm về, xúm lại nói nhưng Ken vẫn không chịu.
-Cô con dạy như vậy đó. Mình làm nhẩm mà
Bà ngoại năn nỉ:
-Con thấy cả nhà ai nỡ bày sai bao giờ.
Cuối cùng, Ken đành sửa theo ý cả nhà. Sáng hôm sau khi chuẩn bị đi ra khỏi nhà, mẹ Đăng xách ba lô trên vai, anh Pingu đeo cặp. Ken ngồi bệt xuống đất.
-Chờ chút.
-Trời còn chờ gì nữa. Đi học trễ rồi.
-Chờ chút.
Thế là Ken mở tờ đề ra, tẩy vết sửa hôm qua và ghi lại cách làm của mình.
Dì Thư lắc đầu:
-Ken khó dạy quá. Thôi kệ. Cho Ken lên trường học sai đi.
Ken ngước mắt nhìn lên, :
-Vậy con sửa lại nhưng sai dì Thư chịu nghe.
Rồi mới chịu xách cặp đi học.
Tối về:
-Bài làm sao con
-Cô không sửa.
Bó tay
10.10.2017
*Mấy hôm sau. Bà ngoại:
-Bài toán sao con
-Nhà mình làm đúng!!
8+7+9 =
Ken làm 8+7+9=+9 =24
Bà ngoại:
-Con làm kết quả đúng nhưng cách trình bày sai rồi. Sai cách trình bày họ cũng cho điểm.
Ken cãi:
-Cô con dạy như vậy.
-Con nhớ lộn chứ cô cháu không dạy như vậy đâu. Con phải làm như vậy
8+7+9= 15+9=24
Năn nỉ mãi, nói to, nói nhỏ nhưng Ken vẫn cương quyết không chịu sửa. Thấy Pingu đi học về. bà ngoại viết đề toán ra giấy nháp:
-Pingu. Con làm bài này cho bà đi.
Pingu làm bài tập đúng cách của bà ngoại. Ken nhìn anh với đôi mặt tin tưởng nhưng bảo:
-Cô Ken dạy như vậy.
Bà ngoại bực, thấy dì Thư, bà ngoại than. Dì Thư xem đề toán bảo Ken:
-Ken sửa lại đi chứ. Ken làm sai rồi đó.
Mẹ Đăng đi làm về, xúm lại nói nhưng Ken vẫn không chịu.
-Cô con dạy như vậy đó. Mình làm nhẩm mà
Bà ngoại năn nỉ:
-Con thấy cả nhà ai nỡ bày sai bao giờ.
Cuối cùng, Ken đành sửa theo ý cả nhà. Sáng hôm sau khi chuẩn bị đi ra khỏi nhà, mẹ Đăng xách ba lô trên vai, anh Pingu đeo cặp. Ken ngồi bệt xuống đất.
-Chờ chút.
-Trời còn chờ gì nữa. Đi học trễ rồi.
-Chờ chút.
Thế là Ken mở tờ đề ra, tẩy vết sửa hôm qua và ghi lại cách làm của mình.
Dì Thư lắc đầu:
-Ken khó dạy quá. Thôi kệ. Cho Ken lên trường học sai đi.
Ken ngước mắt nhìn lên, :
-Vậy con sửa lại nhưng sai dì Thư chịu nghe.
Rồi mới chịu xách cặp đi học.
Tối về:
-Bài làm sao con
-Cô không sửa.
Bó tay
10.10.2017
*Mấy hôm sau. Bà ngoại:
-Bài toán sao con
-Nhà mình làm đúng!!
Dễ thương đến vậy là cùng
Mẹ Đăng dẫn Ken đi trắc nghiệm vân tay, người ta nói:
-Cháu có khiếu về văn chương nghệ thuật, có óc sáng tạo, có tài lãnh đạo, thấu hiểu được mình và mọi người. Nghề tương lai: làm lãnh đạo.
-Còn môn toán thì sao?
-Học được thôi.
-Còn cờ vua.
-Trong vân tay không thấy nói điều đó nhưng chắc cho cháu học đàn thì tốt hơn.
-Cháu có khiếu về văn chương nghệ thuật, có óc sáng tạo, có tài lãnh đạo, thấu hiểu được mình và mọi người. Nghề tương lai: làm lãnh đạo.
-Còn môn toán thì sao?
-Học được thôi.
-Còn cờ vua.
-Trong vân tay không thấy nói điều đó nhưng chắc cho cháu học đàn thì tốt hơn.
Mẹ Đăng tiếc tiền: nói gì mà trật lất, những câu trên đây dành cho Pingu thì còn đúng chứ Ken thì….phải chờ xem.
Mấy tuần nay, Ken bắt đầu học tập làm văn. Bài đầu tiên tả cô giáo. Đi học về Ken bí mật:
-Hôm nay con có chuyện vui. Bài tập làm văn của con dài và hay nhất lớp. cô khen
Cả nhà:
-!!!!
Cái đứa làm cả nhà lên bờ xuống ruộng nguyên cả mùa hè vì thay nhau dạy tập đọc và tập viết mà nay lại làm văn mà làm văn hay nữa! có nhầm không!!.
-Đâu đưa coi.
-Hôm nay con có chuyện vui. Bài tập làm văn của con dài và hay nhất lớp. cô khen
Cả nhà:
-!!!!
Cái đứa làm cả nhà lên bờ xuống ruộng nguyên cả mùa hè vì thay nhau dạy tập đọc và tập viết mà nay lại làm văn mà làm văn hay nữa! có nhầm không!!.
-Đâu đưa coi.
Mà hay thiệt nhất là câu:”…cô ơi, em đọc giỏi rồi, cô đừng lo cho em nữa..”.
Câu này đúng là văn của Ken, nó “ biểu lộ tâm tư tình cảm cá nhân”.
Câu này đúng là văn của Ken, nó “ biểu lộ tâm tư tình cảm cá nhân”.
Hôm nay, cô cho ghi vở dặn dò: về chuẩn bị bài tả một người thân.
-Giờ Ken muốn tả ai
-Con tả dì Thư.
-Ủa! sao lại dì Thư. Mà không phải mẹ, ba, anh Pingu.
-Con thích. Mà bà ngoại để con làm đó nghe, bà ngoại không được đụng tới đó.
-Ừ. Nhưng nhớ cách làm bài tập làm văn đó.
-Giờ Ken muốn tả ai
-Con tả dì Thư.
-Ủa! sao lại dì Thư. Mà không phải mẹ, ba, anh Pingu.
-Con thích. Mà bà ngoại để con làm đó nghe, bà ngoại không được đụng tới đó.
-Ừ. Nhưng nhớ cách làm bài tập làm văn đó.
Ken làm bài, tay che vở sợ bà ngoại nhìn lén. Bà ngoại bực:
-Ngồi thẳng lưng lên, che làm gì, bà có thèm đọc đâu.
-Ngồi thẳng lưng lên, che làm gì, bà có thèm đọc đâu.
Một lúc sau, dì Thư đi làm về:
-Dì Thư, con làm tập làm văn, tả dì Thư nè.
-Ôi! Hạnh phúc quá. Dì cám ơn con
-Chờ con làm xong con sẽ cho dì Thư coi trước.
-Dì Thư, con làm tập làm văn, tả dì Thư nè.
-Ôi! Hạnh phúc quá. Dì cám ơn con
-Chờ con làm xong con sẽ cho dì Thư coi trước.
Ken cắm cúi làm rồi cầm vở nháp đưa dì Thư. Dì Thư vừa đọc vừa bình:
-Vừa mở cửa ra, em đã thấy dì em ..( hay! mở bài này lạ, thường người ta tả : trong nhà em thương nhất là mẹ em)
..dì em rất đẹp, nhất là cái miệng .( ôi nhờ Ken mà nay dì mới biết dì có cái miệng đẹp).
dì cười rất phúc hậu và xinh đẹp ,(người đâu mà đẹp dữ vậy ta.)
Dì em là nhân viên văn phòng, dì em siêng năng nên được thầy yêu bạn quý ; (giờ là sếp quý nghe Ken, mà Ken chưa kể dì mới lên lương đó.)
Sáng trua chiều dì đi làm, tối dì mới về chơi với em ;( chính xác như con cá thác lác, đi làm cả ngày, tối mới về nhà, đúng !đúng!)
. Em rất yêu dì em. ( Dì cũng yêu con)
..dì em rất đẹp, nhất là cái miệng .( ôi nhờ Ken mà nay dì mới biết dì có cái miệng đẹp).
dì cười rất phúc hậu và xinh đẹp ,(người đâu mà đẹp dữ vậy ta.)
Dì em là nhân viên văn phòng, dì em siêng năng nên được thầy yêu bạn quý ; (giờ là sếp quý nghe Ken, mà Ken chưa kể dì mới lên lương đó.)
Sáng trua chiều dì đi làm, tối dì mới về chơi với em ;( chính xác như con cá thác lác, đi làm cả ngày, tối mới về nhà, đúng !đúng!)
. Em rất yêu dì em. ( Dì cũng yêu con)
Dì Thư khoái chí vì là người thân đầu tiên được Ken nghĩ đến:
-Ken sửa lỗi chính tả, viết lại, xong dì chụp, dì để vào điện thoại của dì, lâu lâu dì mở ra coi.
-Ken sửa lỗi chính tả, viết lại, xong dì chụp, dì để vào điện thoại của dì, lâu lâu dì mở ra coi.
Ken vui lắm, nghĩ mãi về bài tập làm văn. Trước khi đi ngủ Ken hỏi:
-Dì Thư! Mình có đề tên tác giả không?
-Có! Có!
-Bà ngoại nói bài văn của con thì người ta sẽ đề theo Nguyễn Nguyên Minh Nhật
-Ừ! Đúng đó.
Ken ngẫm nghĩ:
-Nhưng bài làm ở lớp, cô không cho đề đâu. Thôi con ghi ở nhà thôi.
-Dì Thư! Mình có đề tên tác giả không?
-Có! Có!
-Bà ngoại nói bài văn của con thì người ta sẽ đề theo Nguyễn Nguyên Minh Nhật
-Ừ! Đúng đó.
Ken ngẫm nghĩ:
-Nhưng bài làm ở lớp, cô không cho đề đâu. Thôi con ghi ở nhà thôi.
Chà! Chắc trắc nghiệm vân tay bắt đầu hiệu nghiệm
26.10.2017
KHI NGƯỜI TA CÓ ĐAM MÊ
Năm lên 5 tuổi
Mùa hè ken lon ton theo chân anh Pingu đến Nhà Thiếu Nhi học nhạc. cả nhà năn nỉ Ken học Piano như anh Pingu. Ken lắc đầu:
-Guitar! Guitar! Chỉ guitar thôi.
Cả nhà chịu thua. Mẹ Đăng:
-Thích thì chìu. Đam mê đôi khi thành công.
Thầy giáo mua giùm Ken chiếc đàn cỡ trung. Ken ôm đàn như con ếch tha con nhái. Mùa hè trôi qua, Ken bỏ học vì đầu ngón tay bầm tím.
Thầy giáo mua giùm Ken chiếc đàn cỡ trung. Ken ôm đàn như con ếch tha con nhái. Mùa hè trôi qua, Ken bỏ học vì đầu ngón tay bầm tím.
Chiếc đàn bỏ quên trên đầu tủ và Ken nhớ mơ hồ có một nốt Mi nằm đâu đó trên phím đàn.
Năm lên 6 tuổi.
Vừa ra khỏi lớp học Anh Văn V.U.S mặt Ken rạng ngời, miệng cười rộng đến mang tai. Ken kể
Hôm nay thầy hỏi:
- Ai biết đánh đàn guitar.
Ken giơ tay liền:
-Dạ.Con biết nốt Mi.
Thầy cười:
-Vậy về đội với thầy. Thầy là nhạc sĩ guitar.
Trong lớp chỉ có Ken được vẽ đàn guitar, còn các bạn vẽ cái khác.
Ôi! May mắn thay !!. Chỉ biết một nốt đàn mà Ken được làm bạn với một nghệ sĩ
Hôm nay thầy hỏi:
- Ai biết đánh đàn guitar.
Ken giơ tay liền:
-Dạ.Con biết nốt Mi.
Thầy cười:
-Vậy về đội với thầy. Thầy là nhạc sĩ guitar.
Trong lớp chỉ có Ken được vẽ đàn guitar, còn các bạn vẽ cái khác.
Ôi! May mắn thay !!. Chỉ biết một nốt đàn mà Ken được làm bạn với một nghệ sĩ
Năm lên 7 tuổi.
Trước khi đi ngủ, Ken mơ màng:
-Bà ngoại! Hè này con đi học lại đàn guitar. Đàn guitar ít nốt hơn đàn piano. Mà con nghĩ nốt nhạc như cây bút chì màu. Mình đánh đàn như mình vẽ vậy. cứ lấy bút này vẽ rồi lấy bút kia tô, một lúc thành bức tranh.
Wa!! Chàng trai 7 tuổi của tôi!!
Một nốt nhạc không thể trở thành nhạc sĩ nhưng đôi lúc lại tạo ra anh chàng thơ thẩn làm thơ
Trước khi đi ngủ, Ken mơ màng:
-Bà ngoại! Hè này con đi học lại đàn guitar. Đàn guitar ít nốt hơn đàn piano. Mà con nghĩ nốt nhạc như cây bút chì màu. Mình đánh đàn như mình vẽ vậy. cứ lấy bút này vẽ rồi lấy bút kia tô, một lúc thành bức tranh.
Wa!! Chàng trai 7 tuổi của tôi!!
Một nốt nhạc không thể trở thành nhạc sĩ nhưng đôi lúc lại tạo ra anh chàng thơ thẩn làm thơ
21.11.2017
Phạm mai Hương
Phạm mai Hương
Subscribe to:
Posts (Atom)